Tuyển chọn thơ của Đặng Thị Thanh Hương

Nhà thơ Đặng Thị Thanh Hương

Sinh năm 1966 tại Yên Bái
Sống tại: TP Hồ Chí Minh.
Là Hội Viên Hội Nhà Văn Việt Nam
Là Hội viên Hội Nhà Báo Việt Nam
Thành viên Hội đồng Thơ Hội nhà văn TP Hồ Chí Minh
Tốt nghiệp Đại học Văn Hóa Hà Nội – Khoa Thư Viện ( 1983-1988)
Tốt nghiệp Đại học Viết văn Nguyễn Du – Khoa viết văn (1993-1997)
Hiện là Phó giám đốc Trung tâm Quyền tác giả Văn học VN
Phó giám đốc Trung tâm chuyên đề – Mạng xã hội Nguoitieudung.vn

Đặng Thị Thanh Hương là một cái tên khá quen thuộc, được báo chí, giới nghiên cứu phê bình văn học nói nhiều, viết nhiều. Chị là một trong những gương mặt thơ nữ để lại những dấu ấn đặc biệt, từng “dậy sóng” trên văn đàn thơ ca đương đại. Một gương mặt thơ với những sáng tạo độc đáo, tạo cho mình một phong cách riêng, với những đóng góp mới, có giá trị cho nền văn học đương đại nước nhà.

Các tác phẩm đã xuất bản:

1.    Cổ tích Tình yêu – Tậpthơ – NXB Thanh Niên,1992
2.    Phiên bản – Tậpthơ – Nhà xuất bảnVăn học,1993
3.    Những chiều mưa đi qua – Tập truyện ngắn– ,NXBCông An,1994
4.    Vọng đêm – Tập thơ – Nhà xuất bản Lao động, 1997
5.    Những con ốc chờn ren – Tập thơ–NXB Hội Nhà văn, 2002
6.    Thơ 4 người – thơ NXB Thanh Niên, 2004
7.    Trà Nguội – tậpthơ – NXB Hội nhà văn, 2010
8.    Người đàn bà chơi dao sắc – Tập thơ – NXB Văn học, 2012
9.    Con đã đến trong cuộc đời này – Tập truyện – NXB Lao Động,2012

Đã bao lần hoa nở

Khi cơn bão tháng chạp đi qua
Lá vàng không còn nơi trú ngụ
Dậy lộc non như lời anh hứa
Ngày anh về…

Bao lần hoa nở rồi tan rã
Bóng người biền biệt xa
Cánh chim mải miết giờ xã cánh
Nhạt tình ta….

Chẳng cánh cửa nào chờ mở nữa
Xuân lang thang không chốn đi về
Xác xơ cây bàng đầu ngõ
Lá rơi thẫm đỏ đường đi…

Bỏ lại bên đời hò hẹn cũ
Trắng trên vai nỗi nhớ âm thầm
Ta đâu biết tình yêu mất cắp
Anh – cá lặn mù tăm….

16.12.2014

Bài ca chim nhạn

“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương”

Đêm dài
mù mịt khói sương
Nhớ về quê mẹ
con đường càng xa
Mẹ ơi!
năm tháng nhạt nhòa
Con đi
ngày ấy lá trà hết xanh…
Chén trà nguội
đã bao lần
Mà con
chưa thể
về dâng cho Người
Đường trần
khuất nẻo mù khơi
Mênh mông cánh nhạn
biển trời xa quê….
Con giờ
đã thoát bến mê
Đường tình
lắt lẻo cầu tre gẫy rồi
Mẹ ơi!
nước mắt chảy xuôi
Lại thân cò trắng
ngậm ngùi sang sông…
Ngờ đâu
gió lạnh mùa đông
Để cho
con tạo xoay vòng
Xót xa….

California 10/5/2020

Nhớ Cha

Cha ơi mười năm có lẻ
Đường đời khuất bóng cha yêu
Từng mùa vẫn qua như thế
Nỗi đau còn nhói mỗi chiều.

Vật đổi sao rời, chuyện xưa hóa cũ
Chỉ có tình cha là vẫn vẹn nguyên
Câu hát cha ru những ngày thơ ấu
Đưa con vượt thác ghềnh đến bến bình yên

Cha ở đâu trên những đám mây kia
Nhìn về trần gian cha có nhận ra bến sông nhà cũ?
Cha có thể hóa thành cơn gió
Thổi mát mùa hè cho mẹ bớt cô đơn

Cha có làm tia nắng cuối chiều hôm
Che chắn mùa đông bớt lạnh
Cho chúng con vơi nỗi buồn cô quạnh
Cuộc sống xứ người vất vả bước đường trơn

Tháng năm trôi ngân mãi khúc nhạc buồn
Người ra đi đã tan vào cát bụi
Người ở lại giấu nỗi buồn không tuổi
Trên từng sợi tóc phôi pha…

10/2020

Xác lá vừa tan

Có những điều không nói được lúc chia tay
Người ở lại, thôi ta về chốn cũ
Hoa rã cánh tả tơi ngoài cánh cửa
Hình như trong này vừa có mùa đông
Ta chẳng thể mang theo sóng của dòng sông
Không gói được nắng vàng nơi ta đến
Mưa xứ này tan mau như những lời lỗi hẹn
Ta về thôi thu gọi gió bên trời
Lá vàng rơi…
Một chiếc lá sắp rơi!
Ta dừng lại bước chân đời mỏi mệt
Trong vô thường nhân gian ai cũng biết
Mọi buồn đau sẽ hóa khói lam chiều
Một ngọn nến tàn….
Tắt lửa thương yêu
Một tia nắng cuối ngày vừa biến mất
Ta về lại với mùa đông giấu mặt
Nơi linh hồn ta cô độc đốm nhang tàn…
Lá vàng rơi…
Một xác lá vừa tan….

15.06.2015

Những giấc mơ thiêu cháy cuộc đời

Chạy trong giấc mơ đôi chân trần đạp đất
Đầu đón gió sương, ngực căng nhựa sống trào
Tôi chẳng nhìn ngó bên đường, không cúi đầu tránh bão
Mang giấc mơ cuộc đời tôi đuổi bắt những vì sao

Bao nhiêu vì sao đã rơi trên con đường tôi qua
Bao nhiêu áng mây tụ thành cơn mưa lớn
Bao nhiêu gió hoá thành bão cuốn
Đã xô tôi nghiêng ngả giấc mơ đời

Những tinh cầu kia tôi đã với được rồi
Những cầu vồng như vòng nguyệt quế
Hào quang loá mắt người như thể
Họ ở ngay gần sao không nhận ra tôi

Tôi chạy trong giấc mơ bằng đôi chân toé máu tươi
Trên đầu mây trắng tan vào tóc
Những cơn mưa hoá thành tiếng khóc
Tắt lặng những mối tình đau

Nào còn một giấc mơ thôi về anh – mà anh ở nơi đâu?
Giữa sa mạc cỗi cằn hay mịt mờ biển động
Xin cho tôi một con đường đủ rộng
Để tìm nốt cơn mơ cuối cùng!

Giấc mơ người đàn bà đã mệt cuối mùa đông
Chẳng đủ sức kéo chăn che mình ấm
Kệ cánh cửa vẫn khép hờ vô vọng
Và giấc mơ bật khóc mỗi đêm về…

25/1/2016

Tin mới cập nhật